Thứ Sáu, 8 tháng 5, 2009

Nam Ninh ký (tập 2)

Nếu bạn đã đọc tập 1, hẳn là bạn đang háo hức chờ tập 2. Thế thì đây, mời bạn xem :D

Sáng hôm sau, tớ dậy từ sớm để đi Quảng trường Ngọc trai, đi tắm biển và đến cửa hàng bán hải sản. Vì Trung Quốc lệch với Việt Nam 1 giờ nên tớ phải dậy sớm từ 6h thay vì bình thường là 7h đấy. Hic hic!





Kiều nữ Việt Nam

Ảnh chụp ở Quảng trường


Bãi đỗ xe gần bãi biển Bắc Hải

Đường phố Bắc Hải

Cuối cùng thì tớ đã được thăm quan biển Bắc Hải, nơi được coi là “Hawai của Phương Đông” như 1 bài báo nào đó quảng cáo. Thật bất ngờ là biển Bắc Hải chả có gì là đặc sắc cả. Thua xa Nha Trang nhà mình. Tự dưng thấy lòng tự hào dân tộc trào dâng phơi phới. Tớ muốn cười phá lên. Tiếc là khi ấy máy ảnh hết pin nên không chụp được cảnh ấy cho mọi người xem và comment.

Trưa hôm đó, sau khi ăn xong, cả đoàn lại lục tục kéo nhau lên đường đi Nam Ninh. Hành trình từ Bắc Hải về Nam Ninh dài khoảng hơn 180km. Đến chiều tối thì chúng tớ cũng đến Nam Ninh.

Chiều hôm đó, HDV đưa đoàn đi “ngó” Trung tâm hội chợ Asean. Chỉ được tham quan 15 phút, cả đoàn quyết định bỏ qua. Tớ chỉ nhanh tay chụp được cái ảnh từ xa.


Sau đó là đến Thanh Tú Sơn, Miếu Quan Âm và Tháp Long Tường, hồ Thiên Trì. Tuốt tuồn tuột hành trình mất khoảng hơn 1 tiếng. Vì các điểm tham quan nằm trong một khu, rất gần nhau.

Trước Miếu Quan Âm

China is number 2, he he!



Trong khuôn viên Miếu


Thiên Trì - Ao trời
(ao này có nhiều cá, nhưng cũng chỉ như Đại Nội ở Huế thôi :)

Trên tầng 9 tháp Long Tường

Hòn Vọng Thê
Chuyến đi này về rồi tớ còn được biết một thông tin. Vì đi vội quá nên không kịp tham quan một thứ nữa ở Thanh Tú Sơn. Một bạn hướng dẫn của tớ trước đây có nói là ở Thanh Tú Sơn còn có dựng giả một cái Chùa Một Cột của Việt Nam. Nhưng không phải do quý mến gì chúng ta đâu nhé, bạn đừng có hiểu lầm. Họ dựng chùa của chúng ta nhỏ, và còn xấu hơn bản gốc, cố ý làm nổi bật sự tương quan giữa kiến trúc Việt Nam nhỏ bé và khiêm nhường so với các công trình của Trung Quốc. Thật là xấu tính quá. Tự nhiên tớ nhớ đến một cuốn sách mà trước đây đã từng xem qua: “Người Trung Quốc xấu xí”, thấy đúng quá đi! Hừm

Hiệu thuốc nổi tiếng của Quảng Tây

Đến đây thì hành trình gần như kết thúc vì sáng hôm sau chỉ có chương trình đi mua sắm ở khu Chợ Hòa Bình. Chợ này không khó mặc cả, nhiều đồ nhưng rất “hàng chợ” nên tớ chẳng mua được mấy. Trước đấy tớ cũng nghĩ đấy là thiên đường mua sắm. Bây giờ thì không nghĩ thế nữa, chỉ là Bạn ấy của tớ cũng chỉ mua được cái iphone thôi, chỉ giống chợ Ngã Tư Sở to thôi J

Đến đoạn này thì tớ tạm dừng hình ảnh về chuyến tham quan để kể cho các bạn nghe một chuyện. Chằng là ở Nam Ninh có một chợ đêm, nghe nói cũng như chợ đêm ở Phố Cổ nhà ta. Nhưng tất nhiên là quy mô hơn, nhiều đồ hàng hơn. Anh lái xe Lý và cô bé hướng dẫn viên đoàn là Chi có giới thiệu và nói nếu đoàn muốn đi thì mỗi người đóng them 30 tệ (tương đương 84kh Việt Nam với lý do là phần này nằm ngoài chương trình. Hơn nữa, khách sạn tớ ở cách xa chợ đêm ở Trung tâm. Giờ lâu ngã giá thì tiền là 20 (tệ). Đoàn đồng ý đi chợ. Nhưng sau khi ăn tối ở nhà hàng no nê, đoàn của tớ đổi ý không đi chợ nữa thì lái xe Lý và cô bé HDV khó chịu ra mặt. Sau này điều tra ra tớ mới biết thực ra chỗ mình ở chỉ cách chợ có 3km. Đi taxi cũng ko đến 20 tệ. Đoạn này làm tớ hơi thất vọng vì dịch vụ du lịch của Trung Quốc, không dám nói là tất cả, nhưng làm ăn kiểu này thì chả giữ khách tí nào.

Túm lại, lần này đi có nhiều cái được, nhiều điều không được. Được nhất là đây chuyến đi xa nhất với “bạn ấy”, được đi xuất ngoại, được mở mang tầm mắt và bổ sung danh mục ẩm thực. Nhưng còn lại thì tớ thấy Quảng Tây – Trung Quốc cũng bình thường thôi. Tớ không hài lòng về cách phục vụ, đặc biệt của anh lái xe, không thích cơm Trung Quốc, nát gần như cháo, rất khó nuốt, bát canh thì to như cái chậu và người Trung Quốc đặc biệt nói nhiều.

Sau chuyến đi này, tớ thấy yêu Việt Nam mình nhắm nhắm! Yêu cảnh, yêu người mình nhắm. Đến khi về Lạng Sơn, ăn bữa cơm Việt đầu tiên sau chuyến đi, mới thấy thế nào là hương vị quê hương. Ngon lắm ý! I love VIỆT NAM!!!

2 nhận xét:

  1. Ôi cái bạn này, mặc dù mình đã nghe bạn nói những điều này rồi nhưng đọc bài viết vẫn thấy bạn còn bức xúc lắm, he he ^^
    Mình thấy VN rất đẹp, như một cô gái đẹp tự nhiên và có duyên chứ không nhân tạo màu mè, bôi son trát phấn như các bạn Tàu (mặc dù cũng phải thừa nhận rằng một cô gái đẹp mà biết cách trang điểm thì sẽ còn tốt hơn nữa!)

    Trả lờiXóa
  2. Bức xúc chứ. Bình thường thế thôi, nhưng khi có ai mà chạm vào lòng tự hào tông dật của mình á, thì phải tức chứ. Chỉ mỗi tội là ko nói được, vì hội Trung Quốc có hiểu gì đâu :(

    Trả lờiXóa

Lưu trữ Blog